KHÓC ĐẾN KHÔNG CÒN NHÌN THẤY GÌ
Tháng 12/2012, gần sinh nhật thì tôi nhận được kết quả ung thư vú.
Với cái tuổi 33 thật đẹp, bao nhiêu ước mơ hoài bão, sự nghiệp đang tiến tới thì bỗng chốc mọi thứ hoà thành hư không. Tôi hoàn toàn sụp đổ, không còn dám tin mình đang mang căn bệnh ung thư.
Và rồi rất nhanh sau đó, chỉ với 2 ngày khóc cùng 4 bức tường, tôi bước đến bệnh viện mắt vì không còn thấy đường. Bác sĩ nói tôi bị khô võng mạc, và dặn thêm nếu tôi khóc nữa thì chắc chắn sẽ không thấy đường.
Thời gian sau đó, tất cả mọi việc khám, siêu âm, chọc kim, kể cả sinh thiết, 1 tay tôi ôm ngực, 1 tay đã chạy xe từ Q.5 về tới Gò Vấp (TP.HCM). Sau đó, khi có kết quả chính xác tôi mới thông báo cho cả gia đình. Nghe xong, bố mẹ tôi như 2 “cái xác không hồn”.