“Học 4 năm đại học rồi ra bưng đồ ăn, rót rượu, cúi đầu cọ toilet cho người ta thôi hả? Có khác gì lao động chân tay đâu, học làm gì cho phí tiền”. Đây là câu nói mà mình luôn nghe được, thậm chí có bạn mới vào học một thời gian cũng có suy nghĩ này.
Trước có bạn bình luận rằng phục vụ trong nhà hàng, khách sạn thì chỉ được cái mác sang hơn bên ngoài tí thôi, hay lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, ngậm miệng, không được gây sự khách hàng. Nhưng nghề nào cũng có mặt được và mất, đầu bạn nghĩ sao thì điều bạn cảm được cũng chỉ có vậy.
Bài dưới đây mình viết dưới góc độ của một người mới. Mới làm nghề được 2 năm nhưng mình tin tưởng 4 năm học tại ĐH Mở và quãng thời gian thực tập 8 tháng qua nhiều bộ phận, quan sát từ nhiều anh chị trong nghề nên sẽ khá chi tiết, giúp các bạn có cái nhìn rõ hơn về được mất trong nghề dịch vụ – khách sạn.
Lao động chân tay
Học sao thấy khổ, làm sao mà thấy cực quá. Quần quật cả ngày lau vài trăm cái đĩa, soi mấy trăm cái ly. Làm banquet thì hùng hục bê đồ ăn, dọn chạy như trâu, đĩa nào đĩa nấy nặng cả vài cân. Làm phòng thì nhiều khi như một bãi rác, nhặt bao cao su là chuyện thường ngày ở huyện. Có vài người hay kêu nghề này bạc bẽo ghê. Hay có người nói “mình ở nhà chẳng cọ toilet bao giờ, lúc xin làm phòng thì phải cúi xuống nhìn từng cái toilet, cọ đi cọ lại mà vẫn chưa lên hồn”.
Bạn đừng ảo tưởng là ra trường xong là được mặc vest, thảnh thơi sai việc người khác ngay chỉ sau vài ba chữ ở đại học. Muốn được làm giám sát, quản lý thì từ cái nhỏ nhất bạn cũng phải biết làm thì mới nhìn ra được lỗi sai của nhân viên mà nắn chỉnh.
Do đó, bắt đầu từ những công việc nền tảng nhất của từng bộ phận là điều tất yếu. Với F&B, bạn đi lên từ nhân viên phục vụ nhà hàng, banquet, còn Housekeeping thì cũng phải từ nhân viên phòng, nhân viên public mà đi lên.
Bạn chưa từng lau dọn thì bạn có phân biệt nổi các loại dao, loại dĩa chỉ trong một lần học không? Rồi cách mở một cái nút chai, rót một chai vang, bê một đĩa thức ăn sao cho đúng điệu? Dọn phòng như lau như ly, đâu phải ngày một ngày hai là làm được ngay. Tập đi tập lại, sai lên sai xuống thì mới thành hình được chiếc giường lung linh, mềm mại như bạn vẫn thấy.
Đừng rập khuôn, vội vàng đánh giá. Bạn cứ thử làm một thời gian sẽ thấy chính mình khác hẳn, chân tay nhưng đầu óc luôn phải linh hoạt, ghi nhớ để mà sắp xếp. Ngày xưa mình đã phải tập bê gạch, mời gấu bông ngồi bàn ăn liên tục suốt cả tháng trời ở nhà chỉ để thi một môn học mà vào làm thực tế còn run lẩy bẩy.
Để làm được “lao động chân tay” đầy nhanh nhẹn, nghệ thuật như các anh chị lớn trong nghề thì chẳng phải dễ. Đủ yêu, đủ kiên nhẫn và làm vô số lần mới được.