Thư từ nước Mỹ: Tôi đã ngậm ngùi gạt cái tên Tesla Model S ra khỏi ý nghĩ chỉ bằng 1 phép tính đơn giản như thế nào?

Thư từ nước Mỹ: Tôi đã ngậm ngùi gạt cái tên Tesla Model S ra khỏi ý nghĩ chỉ bằng 1 phép tính đơn giản như thế nào?

Khi còn là một cậu thanh niên mới lớn ở Mỹ vào những năm 1960, ước mơ duy nhất của tôi là được sở hữu một chiếc xe ngầu nhất, nhanh nhất, ồn ào nhất và ngốn nhiên liệu “ác liệt” nhất thời bấy giờ. Sau khi cố gắng làm việc ngày đêm suốt nhiều năm liền, tôi đã may mắn trở thành chủ nhân của một chiếc Pontiac GTO đời 1969, và tôi đặt nó biệt danh “Người phán xử”. Sở dĩ chiếc xe đó được coi là chiếc xe cơ bắp “đẳng cấp nhất” thời bấy giờ là bởi vì chỉ những người đàn ông siêu ngầu mới có thể điều khiển được nó.

Thế nhưng, những chiếc xe cơ bắp đã gần như bị “tuyệt chủng” trên thị trường hiện nay. Thế chỗ là những chiếc xe gia đình hay đơn giản là do sự phủ sóng rộng rãi của dòng xe SUV. Và vào một ngày không xa, tất cả các loại xe sẽ bị lu mờ và trở thành bàn đạp để xe điện lên ngôi. Liệu một chiếc xe chạy bằng điện có thể mang lại cảm giác lái xe khó tả và khiến người lái phải rùng mình như một chiếc xe cơ bắp không, hay chúng chỉ cho thấy một điều là chủ nhân của chúng đã từ bỏ nhịp sống sôi động và không còn để ý gì đến danh tiếng của những anh chàng siêu ngầu ngày nào nữa? Hãy cứ chờ thêm xem sao!

Thời đó, việc sở hữu một chiếc xe cơ bắp là sự thỏa mãn cái tôi ở mức độ tuyệt đỉnh; khiến cho những cậu thanh niên khác ai nhìn vào cũng phải ghen tị; thậm chí còn thu hút tụi con gái quanh quẩn trầm trồ, xuýt xoa, có khi mê chiếc xe hơn mê anh chàng chủ nhân; và không thể không nhắc đến những người lớn tuổi luôn miệng càu nhàu về đám thanh niên cầm lái bởi thế hệ của họ không đề cao những giá trị như vậy.

Riêng bố mẹ tôi thì chỉ ngay ngáy lo sợ rằng tôi có thể kết liễu cuộc đời của không chỉ chính tôi mà cả những người khác nếu gặp phải tai nạn khiến xe bốc cháy. Đó mới chỉ là một nửa của nỗi thích thú khi sở hữu một chiếc xe cơ bắp, một nửa còn lại là cảm giác đùa giỡn với tử thần tại một góc cua nào đó. Với tư duy của một cậu thanh niên mới lớn còn vô lo vô nghĩ thì gói bảo hiểm với giá trị lên đến cả triệu đô thừa sức lo hậu quả.

Ngày nào tôi cũng chỉ ngóng đến lúc được lái chiếc xe ra ngoài đường. Mục tiêu luôn luôn là để “làm màu”. Còn gì có thể vui hơn khi dừng đèn đỏ bên cạnh một chiếc xe tải nhỏ, loại xe dành cho gia đình, với bộ dàn loa stereo được tùy chỉnh âm thanh lên cực đại. [Chắc sau khi nghe tiếng ồn phát ra từ dàn loa này thì hai màng nhĩ sẽ không thể nghe được bất kì tiếng động nào nữa, hay nói ngắn gọn là bị điếc.]