Pete Best được biết đến là một cựu thành viên của ban nhạc Beatles, anh ta là tay trống đầu tiên của nhóm. Best đã biểu diễn cùng ban nhạc trong hai năm, tới năm 1962 anh ta đã bị loại khỏi nhóm (lúc này Beatles chưa được nhiều người biết đến).
Một năm sau khi Pete Best rời khỏi, ban nhạc Beatles nổi tiếng khắp thế giới. Năm 1965, khi họ xuất bản một số album đầu tay thì Best tự thành lập ban nhạc và cũng cố gắng tạo ra một album cho mình.
Mặc dù Pete Best vốn không phải một người chơi trống tốt nhưng anh ta là một nhà marketing tài ba khi đặt tên cho album của mình là “Best of the Beatles”.
Album này được hàng nghìn người hâm mộ háo hức săn đón vì lầm tưởng đây là danh sách những bài hát hay nhất của nhóm Beatles. Thực tế Best không hề nói dối vì tên anh ta là Best và anh đã từng là thành viên của nhóm Beatles. Đây quả thực là một mánh khóe marketing thông minh.
Rất nhiều thương hiệu cũng đã và đang sử dụng các mánh khóe tương tự với mục đích marketing sáng tạo và đánh lừa người nghe. Ngay cả các tổng thống Mỹ cũng từng sử dụng chiến lược này.
Liệu nghị viên Joe Russo có sẵn sàng đứng lên?
Rất lâu trước khi trở thành tổng thống, John F. Kennedy (JFK) đã từng tranh cử vào Quốc hội (1946). Một trong những đối thủ nặng ký nhất của ông lúc bấy giờ là Joseph Russo – nghị viên thành phố Boston.
Cha của JFK là Joseph Kennedy lo lắng rằng Russo có thể làm mất nhiều phiếu bầu của con trai mình. Vì vậy, ông đã thuê một người lao công có tên Joe Russo tham gia tranh cử vào Quốc hội – do đó có hai người tên Joe Russo trên cùng một phiếu bầu.
Mục đích của Joseph Kennedy là khiến các cử tri nhầm lẫn về việc Joe Russo nào là chính trị gia thực sự. Có lẽ nghị viên Russo nên đứng lên và tuyên bố ‘Tôi là Joe Russo’ để đáp trả mánh khóe đó, nhưng rất tiếc ông không làm vậy. Do đó, các phiếu bầu được chia đều cho cả hai người và cuối cùng JFK giành được số phiếu cao hơn – điều này đã thay đổi lịch sử mãi mãi.
Sau này, Đảng Rhinoceros ở Canada cũng sử dụng chiến thuật tương tự. Năm 1988, họ thuê một người tên John Turner để tranh cử cùng với Thủ tướng đương nhiệm John Turner (cả hai John Turner đều bị gạch tên). Tới năm 2019, có một Maxime Bernier khác tranh cử với thủ tướng đương nhiệm Maxime Bernier (một lần nữa cả hai Bernier đều bị loại bỏ).
Đánh giá của các nhà phê bình
Vào những năm 1950 – 1960, một buổi biểu diễn nhạc kịch thành công hay thất bại đều dựa trên lời đánh giá của nhóm 8 nhà phê bình sân khấu. Họ giống như một phiên bản rất nhỏ và ngoại tuyến của “Yelp”- nền tảng review địa điểm trên Internet.
David Merrick là một nhà sản xuất hàng đầu của nhà hát Broadway và cũng là huyền thoại trong giới marketing – ông ấy có một vở nhạc kịch mang tên Subways Are for Sleeping ra mắt vào năm 1961. Ông đã tìm những người New York có cùng tên với những nhà phê bình sân khấu có tầm ảnh hưởng để họ đưa ra những đánh giá tích cực.
Merrick đã mất nhiều năm để thực hiện ý tưởng này vì ông ấy không thể tìm thấy bất kỳ ai có cùng tên với nhà phê bình Brooks Atkinson, vì vậy ông phải đợi đến khi Atkinson nghỉ hưu.
Ngay sau khi nhà phê bình Atkinson nghỉ hưu, Merricks đã phát hành một quảng cáo có bảy nhà phê bình và tất cả họ đều có những đánh giá “yêu thích” cho vở kịch.