Bao Mùa Vu lan báo hiếu đã qua, con cài lên ngực mình một bông Hoa màu hồng, để con biết rằng con vẫn còn hạnh phúc khi có Mẹ trên đời. Nhưng Mùa Vu lan này, còn đã không còn có Mẹ, con đã mất đi Người Mẹ hiền kính yêu nhất của đời con.Mẹ ơi ! bây giờ con thèm được gọi 2 tiếng mẹ ơi ! con đã về rồi và con thèm được nghe câu nói thường ngày của Mẹ “Mày về rồi hả Út”. Lòng con ngẹn ngào và đau xót khi Mẹ từ bỏ chúng con ra đi.
Hình bóng Mẹ hiền in đậm trong tâm trí của con, lúc con lên 5 tuổi, con thấy Ba chở Mẹ đi bán bún trên chiếc xe đạp sườn ngang, sáng nào Ba cũng chở Mẹ đi và trưa đón mẹ về, Mẹ ngồi trước sườn xe, ở đằng sau là 2 thúng bún, Ba đạp xe chở Mẹ đi xuống chợ Phước Thái bán… có những buổi trưa Ba bận việc đi làm thuê, làm mướn thì mẹ gánh 2 thúng bún từ Chợ Phước Thái về nhà, quà cho con là bịt xôi, bịt chè được mẹ lấy trong thúng bún ra… con òa mừng rỡ, nắm bàn tay Mẹ.Ngày mẹ làm bún theo kiểu truyền thống gia truyền, không sử dụng máy móc (nhiều người ngồi lên một cái khuôn ép bột và bún từ từ ra từng sợi nhỏ), Mẹ nói “ Út ra quay máy, cho máy chạy đi con, con có biết gì đâu, chạy ra sau nhà lấy cái cây quay vù vù cho máy chạy, Mẹ ơi máy chạy rồi… Mẹ cười xoa đầu con.Đôi vai gầy của Mẹ và hai thúng bún cùng chiếc xe đạp sườn ngang của Ba đã nuôi con khôn lớn nên người, đó là quãng thời gian cơ cực hằng in trên vai của Mẹ, đôi bàn tay gầy ấy đã tảo tần dầm mưa dãi nắng nuôi chúng con nên người.
Ngày … tháng …. năm….
Mẹ cũng dần thay đổi công việc cho đỡ sự vất vả của một kiếp người, và nói đúng hơn là Mẹ kiếm thêm ít tiền để lo cho đàn con khôn lớn nên người. Hằng ngày, mẹ đẩy xe nước mía ra trước cổng Chùa Thường chiếu và Linh chiếu… Mẹ bán từng ly nước mía, nước ngọt và trà đá cùng bao thuốc lá để kiếm sống qua ngày… con vẫn còn nhớ hình bóng Mẹ quay từng vòng quay để ép nước mía, có khi cứng quá Mẹ phải đứng lên nhúng nhúng để cho vòng bóng xe nó quay, Mẹ ơi ! con thương Mẹ quá Mẹ ơi !Mãi đến khi, có người cho mình ở bán nhờ tạm cái quán trước Chùa Thường chiếu thì Mẹ mới bớt khổ, bớt cơ cực một phần nào Mẹ à. Có những ngày cuối tháng, Sư Ông Trúc Lâm thuyết pháp, quán bán rất đắt, con thấy Mẹ chạy đung, chạy đáo… cuối ngày tổng kết Mẹ lời được 700,000 – 800,000 ngàn… Mẹ mừng và cho Con cho cháu… dẫu Mẹ biết con Út có “ăn cắp” tiền của Mẹ trong lúc Mẹ bán… Con bé Kèn còn nói “ Bà Nội, con thấy Chú Út lấy tiền của bà Nội đó” tuy Mẹ biết nhưng Mẹ không phiền lòng vì Mẹ biết rằng tình thương của Mẹ dành cho con là còn nhiều gấp vạn lần như thế “mua vở sách học nha con”, đó là câu nói muôn đời mà Mẹ nói cho con…; “mày muốn làm ông giáo, người ta chào, hay là khổ giống Cha Mẹ”…Ngày con lên Sài Gòn trọ thi đại học, con vẫn còn nhớ ánh mắt nhìn theo của Ba và Mẹ, mờ mờ sáng, khoản 5g sáng, Chị Ba xuống chở con đi lên gửi con ở nhà người quen của Chị Ba, lúc đó Chị Ba bán cá tôm bên cạnh bà cụ già 70 tuổi rồi Chị ba xin cho con vào nhà bà cụ ở để trọ thi đại học. Ánh mắt của Mẹ nhìn theo mà rơi lệ, con nghĩ rằng bằng tình thương của Mẹ, Người sẽ lo lắng cho con, nơi phố thị một mình sống như thế nào, rồi tháng sau Mẹ và anh bảy lên thăm con, Mẹ ôm con khóc vì nhớ, xoa đầu và dặn con cố gắng thi đỗ nha con.
Con còn nhớ năm II đại học, Mẹ phải bán vườn tràm trước nhà và tiền thu gom hạt điều cho con tiền lên đóng học phí. Rồi những ngày đi học ở Sài Gòn, mỗi khi con về xin tiền là Mẹ lấy trong túi áo bà ba ra 100,000 hoặc 200,000 ngàn cho con, lúc đó con đạp chiếc xe đạp từ Sài Gòn về nhà mình rồi lại đạp lên, ánh mắt Mẹ nhìn con đạp xe đi lên mà như đốt cháy cả lòng con…;Thấm thoát đó mà hơn 15 năm rồi Mẹ ơi, Mẹ của con đã 79 tuổi rồi. Con chưa báo hiếu cho Mẹ ngày nào… đến khi Mẹ ra đi, rời xa chúng con, con mới biết là con mất đi một “kỳ quan” trong những kỳ quan vĩ đại nhất của mỗi con người.Con biết rằng, tuổi trẻ, thời thanh xuân của Mẹ gắn liền với những cơ cực của một người Mẹ có bảy người con. Mẹ lên non, chặt cây khô lấy củi, gánh về bán, đổi gạo, đổi tiền…; vì cuộc sống mà Mẹ phải chịu bao đắng cay của thời con gái, cơ cực của một người Mẹ…. quá nhiều đau khổ mà Mẹ của con phải gánh trên đôi vai gầy, oằn mình vì lam lũ…. Để khi già, khi Mẹ đã lớn tuổi, cái tuổi gần đất xa trời thì những cơn đau xương khớp lại hành hà Mẹ, Người đã bị cao huyết áp, đau tim…. Những ngày chuyển gió trở trời Mẹ lại than khóc vì những cơn đau khớp hành hạ, đó là di chứng cho những ngày Mẹ đã lam lũ, vất vả vì chúng con.
Con tự trách mình vì con không có thời gian chăm sóc cho Mẹ đến cuối cuộc đời, lần cuối cùng con đưa Mẹ đi chích thuốc khớp gối và đó cũng là lần cuối cùng con được bên Mẹ, con dìu Mẹ đi từng bước, con còn nhớ khám xong Ba Mẹ còn ăn hai tố bún và con chụp cho Ba Mẹ nữa đây mà. Lần gần nhất là con về thăm Mẹ rồi đưa thuốc và sữa, dặn dò mẹ phải uống thuốc, sữa nha Mẹ, hết thì con mua gửi về cho Mẹ nha. Trước vài ngày ngày Mẹ ra đi, con đã gọi điện về thăm Mẹ, nói Mẹ nhớ uống sữa nhé Mẹ, uống thuốc đầy đủ, đúng cử, Mẹ còn nói “Mẹ còn khỏe, Mẹ ăn cơm được mà” lúc đó, con đã lớn tiếng với Mẹ…. nhưng con biết rằng, Mẹ để dành sữa, không dám uống vì sợ con mua tốn tiền.Mẹ đi rồi, ai là người bạn thân của đời con, ai đã lắng nghe con nói chuyện về công việc, về gia đình về cuộc sống…. và ai sẽ cho con những lời khuyên khi con thất bại trong dòng đời của cuộc sống.Ngày Mẹ ra đi, con đã nắm chặt bàn tay Mẹ ngủ đến sáng, con sợ và con rất sợ không còn được nắm bàn tay gầy gò, chịu bao đắng cay của Mẹ nữa… mà chính đôi bàn tay ấy của Mẹ đã cưu mang, nuôi sống chúng con nên người như ngày hôm nay.
Mẹ kính yêu của chúng con!
Thưa Mẹ, con sẽ dạy cho con của chúng con hiểu và biết rằng, “ Các con của Ba, các con có một người Bà Nội rất là vĩ đại và các con biết rằng “ kỳ quan vĩ đại nhất trong các kỳ quan đó chính là Mẹ của Ba – tức là bà Nội của các con”, Các con của Ba hãy nhớ nhé, chính “kỳ quan vĩ đại” đó đã sinh thành và nuôi dưỡng Ba của các con nên người như bây giờ.Thưa Mẹ, con nguyện với Mẹ rằng, con sẽ sống như lời Mẹ dặn, không tham lam và không ích kỷ… vị tha như Người Mẹ của con.Thưa Mẹ, con nguyện với Mẹ rằng, con sẽ chăm sóc, an dưỡng cho gia tài – kỳ quan của con còn lại, đó chính là Người Cha già vĩ đại của chúng con để Mẹ ở dưới suối vàng yên lòng và thảnh thơi về miền cực lạc.
Kính thưa Mẹ, ơn sinh thành và nuôi dưỡng của Mẹ, ngàn đời chúng con ghi nhớ. Những lỗi lầm của chúng con Mẹ đều tha thứ. Lòng con khắc ghi những lời dạy bảo của Người. Nhân Mùa Vu lan báo hiếu, con kính dâng Mẹ hiền, bậc sinh thành và dưỡng dục của chúng con ba lạy trước Mộ Người – cho lòng biết ơn và tạ lỗi với Người.
“ Dòng Mỹ Khê, Trà Khúc đón Mẹ về
An giấc ngàn thu, miền quê xứ Quãng”
Con của Mẹ!
Mùa Vu lan – Báo hiếu 2019