1. Đổi góc độ khác để suy nghĩ vấn đề
Một người Do Thái bước vào một ngân hàng ở New York, anh đến bộ phận cho vay, sau đó ngồi xuống một cách nghênh ngang.
“Cần giúp gì không thưa ngài?” Quản lý bộ phận cho vay vừa hỏi vừa đánh giá bộ đồ mà người kia đang mặc: một bộ vest sang trọng, giày da cao cấp, đồng hồ đắt tiền và còn có chiếc kẹp cà vạt được khảm đá quý.
“Tôi muốn vay một ít tiền.”
“Được rồi, anh muốn vay bao nhiêu?”
“Một đô la.”
“Chỉ một đô la?”
“Vâng, tôi chỉ vay một đô la. Có được không?”
“Đương nhiên là được, chỉ cần có thế chấp, ngài muốn vay bao nhiêu cũng được.”
“Được, ngần này thế chấp có đủ không?”
Người Do Thái vừa nói vừa lấy ra một đống cổ phiếu, công trái, v.v. từ trong chiếc túi da sang trọng của mình và đặt chúng lên bàn của người quản lý.
“Tổng cộng 500.000 đô la Mỹ, vậy đã đủ chưa?”
“Tất nhiên là đủ rồi, đủ rồi! Nhưng, ngài có thực sự là chỉ cần vay một đô la thôi không?”
“Đúng vậy.” Nói xong, người Do Thái cầm lấy 1 đô la.
“Lãi suất hàng năm là 6%. Chỉ cần ngài trả lãi 6% và trả lại số tiền nợ sau một năm, chúng tôi có thể trả lại số cổ phiếu này cho ngài.”
“Cảm ơn.”
Người Do Thái nói xong liền chuẩn bị rời khỏi ngân hàng.
Giám đốc chi nhánh im lặng đứng nhìn ở một bên từ nãy đến giờ vẫn không hiểu tại sao một người có 500.000 đô la Mỹ lại đến ngân hàng chỉ để vay 1 đô la Mỹ? Ông lật đật đuổi theo người Do Thái đó, gọi: “Này, quý ông ơi…”
“Có việc gì?”
“Tôi thực sự không hiểu, tại sao ngài chỉ vay 1 đô la trong khi ngài đã có 500.000 đô la Mỹ? Nếu ngài muốn vay 300 hay 400 nghìn đô la Mỹ, chúng tôi cũng sẽ rất sẵn lòng…”
“Xin đừng bận tâm cho tôi. Chỉ là trước khi đến ngân hàng của anh, tôi đã hỏi qua một vài ngân hàng, giá thuê két an toàn của họ quá đắt. Vì vậy, tôi quyết định gửi những cổ phiếu này vào ngân hàng của anh. Giá thuê rẻ như vậy, chỉ mất 6 xu một năm, thì tại sao tôi lại không gửi?”
Việc cất giữ những vật có giá trị thông thường nên được gửi trong két sắt của kho tiền, đối với nhiều người mà nói thì đây là lựa chọn duy nhất. Tuy nhiên, các nhà kinh doanh người Do Thái đã không sa vào lẽ thường tình mà họ lại chọn đi theo một lối độc đáo khác, đó là đưa các món đồ có giá trị đó làm thế chấp cho ngân hàng cất giữ, nếu xét về độ tin cậy và bảo mật, thì thật ra không có khác biệt quá nhiều giữa hai loại “cất giữ” này, ngoại trừ sự chênh lệch về chi phí.
Trong những trường hợp bình thường, mọi người phải thế chấp để vay tiền, họ luôn hy vọng có thể vay được nhiều nhất với mức thế chấp ít nhất. Để đảm bảo an toàn và lợi ích cho khoản vay, các ngân hàng không bao giờ cho phép số tiền vay gần bằng giá trị thực của tài sản thế chấp, do đó, nhìn chung chỉ có quy định về hạn mức cho vay tối đa chứ không có hạn mức cho vay tối thiểu. Cho nên, có thể tận dụng “lỗ hổng” này để thay đổi cách suy nghĩ vấn đề chính là cái “khôn” trong tư duy của người Do Thái.
Người giỏi trong việc thay đổi góc nhìn để suy nghĩ về các vấn đề thường có thể có nhiều cơ hội thành công hơn.
2. Sử dụng trí tuệ để tạo ra của cải
Nhiều năm trước, trong trại tập trung Auschwitz, một người Do Thái đã nói với con trai mình rằng: “Giờ đây tài sản duy nhất của chúng ta là trí tuệ. Khi người khác nói rằng một cộng một bằng hai, thì con nên nghĩ đến một kết quả khác lớn hơn ba.”
Đức Quốc xã đã đầu độc hàng trăm nghìn người ở trại Auschwitz, nhưng hai cha con vẫn sống sót.
Năm 1946, họ đến Hoa Kỳ để kinh doanh đồ đồng tại Houston. Một ngày nọ, người cha hỏi con trai mình giá một cân đồng là bao nhiêu? Cậu con trai trả lời là 35 xu. Người cha nói: “Đúng vậy, cả bang Texas đều biết giá một cân đồng là 35 xu, nhưng với tư cách là một người con Do Thái, con phải nói là 3.5 đô la, con biến một cân đồng thành một tay nắm cửa thử xem.”
Hai mươi năm sau, người cha mất, một mình người con trai điều hành cửa hàng đồ đồng. Ông đã làm ra trống đồng, cót trong đồng hồ Thụy Sĩ, huy chương Olympic, v.v. và đã từng bán một cân đồng với giá 3.500 đô la Mỹ. Hiện tại, ông là chủ tịch của công ty McCall. Tuy nhiên, điều thực sự khiến ông trở nên nổi tiếng là sự kiện thu mua một đống phế liệu ở New York.
Vào năm 1974, chính phủ Hoa Kỳ đã kêu gọi các cuộc đấu thầu rộng rãi để dọn sạch những mảnh vụn bị vứt bỏ trong quá trình tu bổ Tượng Nữ Thần Tự Do. Nhưng nhiều tháng trôi qua vẫn không có ai ra giá. Khi đó ông đang đi du lịch ở Pháp, nghe được tin tức, ông đã ngay lập tức bay tới New York. Sau khi nhìn thấy những ngọn núi bằng đồng, ốc vít và gỗ chất đống dưới Tượng Nữ Thần Tự Do, ông đã ký tên thu mua mà không cần bất kỳ điều kiện nào.
Nhiều công ty vận tải ở New York thầm cười nhạo hành vi ngu ngốc của ông ấy, vì ở New York có quy định rất nghiêm ngặt về xử lý rác, làm không tốt có thể sẽ bị các tổ chức môi trường truy tố. Ngay khi mọi người đang bận cười nhạo người Do Thái này, thì ông đã bắt đầu tổ chức cho công nhân phân loại rác. Ông cho người ta nấu chảy phế liệu đồng và đúc thành một bức tượng Nữ Thần Tự Do nhỏ, ông dùng các khối xi măng và gỗ để xử lý phần đế, đồng thời dùng phế liệu chì và nhôm đúc thành chìa khóa quảng trường thành phố New York. Cuối cùng, ông thậm chí còn đóng gói tro quét từ tượng Nữ Thần Tự Do và bán cho một cửa hàng hoa, trong vòng chưa đầy 3 tháng, ông ấy đã biến đống phế liệu này thành 3.5 triệu tiền mặt đô la Mỹ, giá mỗi cân đồng hoàn toàn được nhân lên gấp 10.000 lần.
Có thể thấy, trí tuệ là của cải vĩnh cửu, nó không chỉ đưa con người đến thành công, mà nó còn giúp chúng ta không bao giờ nghèo.