Vị Chủ tịch Hội đồng hương Quảng Nam ở Bình Phước Trần Công Cảnh năm nay đã 76, nhưng sắc vóc vẫn còn rất nhanh nhẹn. Ông nói, nhờ liên tục làm việc thiện nên suốt mấy chục năm nay ông sống rất khỏe, chưa đêm nào mất ngủ. Thậm chí, việc hành thiện chính là cứu cánh giúp ông vượt qua nỗi đau lớn khi mất đi 3 người con vì bệnh ung thư máu.
Chuyến bay này, công của tôi chỉ bé như hạt gạo
– Điều gì khiến một doanh nhân như ông quyết định bỏ ra 400 triệu đồng để tài trợ cho hai chuyến bay đưa người Quảng Nam ở TP.HCM về quê ?
Ông Trần Công Cảnh: Tôi biết ở Sài Gòn, Hội đồng hương Quảng Nam đã giúp rất nhiều chuyến xe đưa khoảng 2.000 người hồi hương. Nhưng chuyến bay này đặc biệt hơn. Tại tôi thấy nhiều người tàn tật, bệnh đau, thai sản, trẻ sơ sinh… Mấy người đó nếu đi xe đò vượt cả ngàn cây số về quê thì cực quá. Thấy vậy, tôi nói với người em thân thiết là anh Mai Phúc (Chủ tịch Hội đồng hương Quảng Nam ở TP.HCM) rằng sẽ ráng giúp bà con cùng quê một chuyến bay để họ đi cho khỏe.
Ban đầu, chúng tôi dự tính thuê một chuyến. Nhưng sau đó, số lượng bà con đăng ký nhiều quá trời. Vậy là tôi lại ráng thêm một chuyến nữa.
Để có hai chuyến bay đó, rất nhiều đơn vị ở cả Quảng Nam và TP.HCM phải cùng vào cuộc. Thương nhất là các anh em trong Hội đồng hương Quảng Nam ở Sài Gòn. Họ lặn lội tới mức không có thời gian ăn cơm nữa vì bát cơm hễ bê lên, cả chục cuộc gọi cùng ập tới. Anh em phải lo tiếp nhận đăng ký, đứng ra sàng lọc đúng đối tượng khó khăn và liên hệ với đủ các ban ngành. So với họ, số tiền tôi bỏ ra thật nhỏ bé mà công sức cũng chỉ như một hạt gạo.
Mấy chục năm nay, tôi vẫn hay nói tiếu là sẽ hành thiện cho tới khi “ôm nải chuối” mới thôi. Vì mình làm từ thiện liên tục như thế, nên tôi thấy rất lạ, không biết sao bữa nay mới làm có chút xíu đã có bao nhiêu báo đưa tin. Một phần vì trước nay tôi không thích rình rang, nên luôn giữ kín chuyện giúp đỡ chỗ này, chỗ kia. Một phần vì lần này tôi không trực tiếp giúp được nhiều, chỉ có tấm lòng và chút tiền thôi nên thấy lạ.
Chắc là giữa thời dịch bệnh nước sôi lửa bỏng, xã hội đang rất cần những mạnh thường quân cùng chung tay nên câu chuyện của tôi mới được chú ý nhiều đến thế!