Không chỉ tôi, hiện nay, rất nhiều người trẻ có ước mơ “điền viên”, trở về vùng quê – những nơi đang còn lạc hậu để sống và cống hiến. Họ chỉ bám trụ tại các thành phố lớn như Hà Nội, TP HCM, Đà Nẵng đến một thời điểm nhất định, để tích lũy thêm kinh nghiệm. Lý do vì họ đều cảm thấy môi trường tại thành phố quá mệt mỏi, xô bồ, bản thân muốn cống hiến nhiều hơn nữa cho những tỉnh, huyện còn lạc hậu. Trong tâm trí của nhiều người trẻ hiện nay, quê của họ gắn liền với môi trường xanh, sạch sẽ, ít bị ảnh hưởng từ bụi mịn gây hại cho cơ thể. Đặc biệt hơn, cuộc sống gắn kết tình bà con làng xóm, anh em, họ hàng thân thiết, khiến họ cảm thấy không bị cô đơn, lạc lõng khi ở thành phố. Đó là một số lý do khiến nhiều thanh niên bây giờ rất yêu mến và muốn gắn bó với quê hương của mình. Tôi làm thêm bán thời gian vừa học vừa làm bán đặc sản ở Lâm Đồng gửi xuống và gom góp từng cọng lông công để có thêm thu nhập. Từng xoá bỏ quan điểm về việc một số ai nghĩ làm ở sân bay là chạy chọt, quen biết và lương rất cao. Còn tôi tự phỏng vấn và gắn bó với sân bay thật có duyên. Lương đủ chi phí cho cuộc sống đơn giản.
Sau 3 năm trước ngưỡng tuổi 30 với sự bình an cạnh kề ba mẹ, về nơi khí hậu mát lành. Trước đây, tôi từng có thời gian làm nghề Bếp tại Sài Gòn với mức thu nhập ổn định. Tuy nhiên, thời gian gần đây, công việc của tôi có nhiều thay đổi khiến tôi muốn về quê sống gần gũi với thiên nhiên gia đình làm những việc mình yêu thích. Nuôi chuồng gà nho nhỏ và một số động vật thân thiện như 1 vườn thú nhỏ, để trẻ em quanh vùng đến được thoả chí ngắm, đó cũng là cách giáo dục hay trong thời 4.0, ở quê tụi trẻ đáng được có. Việc ở quê, tôi không phải là kinh doanh chủ đích, vì người nhà yêu việc tự cung tự cấp với 3 đời sống trên những cây hồng vùng Eo Gió Đơn Dương, bén duyên phụ để người thân vui hơn, tự tin sản xuất thủ công hiện đại hơn. Hiện tại cuộc sống của tôi phát triển phụ gia đình và học hỏi từng ngày. Nuôi gà, cá và ấp ủ 1 không gian để mọi người có thể lui tới, nạp năng lượng trong lành và có thêm niềm vui, trải nghiệm tích cực đầy thú vị. Cuộc sống từ ngày bỏ phố về núi đồi của tôi diễn ra thật êm đềm, vui vẻ. Sáng tưới cây, nấu ăn. Cứ thế cuộc sống của gia đình tôi trở nên nhẹ nhàng hơn từ những điều bình dị.ắt đầu được khôi phục. Khi ngẫm lại chặng đường đã qua, nơi đây chính là cuộc sống của tôi. Tôi cảm ơn vì những gì đã trải qua. Khi còn niềm tin vào chính mình, rồi mọi chuyện sẽ ổn. Khi tôi không còn cố gắng cho chính bản thân mình nữa mà khi nghĩ tới người khác, tôi lại càng phải cố gắng hơn. Chia sẻ đi những món ăn mẹ nấu, để những món đơn giản mà lại vươn ra tới nước ngoài, có gì hay và hữu dụng, thì mình giữ gìn, phát huy và quảng bá.
“Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn khi đặt ra mục tiêu như vậy. Việc có thể về quê cống hiến trong tương lai, khiến tôi không còn bị áp lực phải thành công. Tôi cũng cảm thấy mình đã hướng đến những giá trị tốt đẹp cho cuộc sống này”. Điều đó thật đáng quý, vì đất nước đang có một thế hệ trẻ biết yêu mến, gắn bó và phát triển quê hương của mình. Họ đều là những kỹ sư, cử nhân, giáo viên,… được đào tạo chuyên môn, bài bản. Họ có vốn sống, trải nghiệm thực tế tại những thành phố phát triển, để tích lũy những kỹ năng cần thiết. Cuối cùng, những cô gái, chàng trai đó đều có mong muốn cháy bỏng quay trở về quê hương hỗ trợ bà con. Thiên nhiên sẽ giúp con người xoa dịu những thương tổn đó, bởi tâm trí không bị nhiễu loạn từ tiếng còi xe, cảm xúc không bị tù túng giữa rừng bê tông, không khí không bị ô nhiễm vì khói bụi. Được đi dạo giữa thiên nhiên có nhịp tim chậm và ổn định hơn, mang tâm trạng tốt và ít căng thẳng hơn. Thiên nhiên chính là liệu pháp giúp con người thoải mái hơn để đối diện với mọi vấn đề, mang đến cảm xúc tích cực.
Rất nhiều người nghĩ rằng, một cuộc sống thật đầy đủ tiện nghi mới xứng đáng để sống. Nhưng có nhiều người, đặc biệt là người trẻ hiện nay cảm thấy đó là một gánh nặng, khi họ phải mang vác quá nhiều thứ bên mình. Điều này dễ dẫn đến căn bệnh về tâm lý cho những người trẻ tuổi. Vì vậy, trong một xã hội đang ngày càng gấp gáp, bận rộn có nhiều người đã chọn việc từ bỏ phố thị, quay trở về làng quê hoặc những vùng đất còn hoang sơ nhằm an định lại tinh thần. Từ đó, giúp cho họ có một thể chất, tâm trí lành mạnh để tiếp tục cống hiến xây dựng, phát triển đất nước, quê hương.